Trà Dilmah – Ngôi nhà của những huyền thoại không chuyên

Độc Giả
Thứ hai, 20/04/2015 10:42 AM (GMT+7)
A A+

Cái thời mà tôi bắt đầu… mon men vào làng “phủi” thì Trà Dilmah đã là một tên tuổi lẫy lừng. Nghe các đàn anh của tôi nói thì thương hiệu “Trà” từa tựa như một ngôi nhà huyền thoại mà dân phủi ai cũng muốn được bước vào đó một lần.

tra dilmah, bong da phui tra dilmah, tra dilmah tu khi

Tập thể bóng đá Phủi Trà Dilmah 

Hồi đó, tôi mới chỉ là một cậu choai choai 15, 16 tuổi, xem bóng đá Việt qua ti vi, thấy những Hồng Sơn, Tuấn Thành, Minh Hiếu … là một cái gì đó cực kỳ thần thánh. Thế mà những “thần thánh” ấy hễ cứ về sân 7 đá với Trà Dilmah là thua chổng vó. Đương nhiên, theo một phép suy luận thông thường, tớ ngưỡng mộ Trà.

Sau này, có một thời gian khá gắn bó với đội bóng của bầu Hồng, tớ mới ngộ ra rằng anh em Trà cũng gần gũi, cũng “phủi”, cũng “đời” như bất kỳ ai. Trước trận đấu, họ vẫn uống bia. Chiều ra sân, trưa vẫn ngồi gù lưng “đan quạt”. Nhưng họ khác người ở chỗ họ đá hay, đá đẹp, và… bất bại.  Bầu Hồng có một người anh là bầu Nhị.

Hai anh em đều giỏi kiếm tiền từ Liên Xô cũ, trở về Việt Nam xây dựng nhãn hàng Trà Dilmah. Đội bóng Trà là một phần trong chiến lược kinh doanh và cũng là đam mê của bầu Hồng. Bầu Hồng là một dạng “Mạnh Thường quân” của phủi Hà thành từ khi người ta còn chưa hề có khái niệm gì về bóng đá doanh nghiệp.

Ông bỏ tiền ra nuôi một đội quân trẻ, khoẻ, ngày pha nước, dắt xe, chiều chiều đá bóng. Trà Dilmah tuy chỉ là đội bóng phong trào, nhưng sinh hoạt, tập luyện thì chuyên chú không khác Công an Hà Nội là mấy. Cũng phải thôi, trong quân số của Trà, anh em nhà Ngọc Anh “Tệu”, Sơn “phốc”, Công “múa”, Trung “chinh” và sau này có thêm Thắng “chíp”, Minh “phích” đều từ CAHN mà ra.

Lã Xuân Thắng tai tiếng ở CAHN thế nào không biết, nhưng về với Trà Dilmah thì anh là một ông trùm. Mỗi giải Halida đá sân 11 Long Biên là một lần Thắng “chíp” nhận từ người hâm mộ vô số lời tán thưởng. Xem anh một mình đá thay cả hàng hậu vệ, nhiều khán giả tiếc nuối tại sao anh bỏ chuyên nghiệp về sớm thế!  

Đặc biệt, có một năm Trà Dilmah đá chung kết phải phân định thắng thua bằng luân lưu 11m. Khi ấy, Tài “lòi” đã là gôn hạng nặng của phủi rồi, nhưng đến loạt cân não vẫn phải nhường găng cho Thắng “chíp”. Nhìn Thắng “chíp” uốn lượn, ngoáy chân ngoáy tay khoan thai trong khung gỗ như con hổ con báo, đối thủ tự dưng thần hồn nát thần tính, cầu môn rộng thế mà cứ đá ra ngoài hay rơi vào tay Thắng “chíp”. Bất chiến tự nhiên thành! Nhưng Trà nên danh không phải là nhờ sân to. Lãnh địa mà họ làm chúa tể là sân 7 mini. Ở đấy, những ngôi sao sáng nhất là Long “kim” hay Tú “khỉ”.  

tra dilmah, bong da phui tra dilmah, tra dilmah tu khi

 Tú "khỉ" bên phải khi còn thi đấu và anh được ví như quái kiệt của làng phủi Hà Thành

Long “kim” là cựu cầu thủ Thể Công, người có cái chân trái siêu dị. Giang hồ vẫn đồn rằng nếu Long “kim” có một lý lịch tốt hơn thì anh đã có thể ngồi cùng mâm với Hồng Sơn, không chỉ tại sân Cột Cờ mà còn ở tầm đội tuyển. Nhưng số phận không cho anh được lên chuyên, nó bắt anh phải trở thành một “Zidane trên sân đất” với vô vàn kỹ nghệ ta-lông, xâu háng, gắp bóng qua đầu… không sách giáo khoa nào lưu trữ nổi.  

Tú “khỉ” lại xuất thân từ lò Đường sắt, nhưng mọi ngón nghề anh có được đều từ sân phủi An Dương. Khi gia nhập Trà Dilmah, Tú “khỉ” như nắng hạn gặp mưa rào, tài năng của anh thực sự thăng hoa. Công ty Xổ số năn nỉ mời anh về làm, chỉ để giật giải phong trào. Khi đã ngoài băm, Tú “khỉ” vẫn còn được đeo băng đội trưởng tuyển Futsal Việt Nam chuẩn bị SEA Games 2007.

Vì một mâu thuẫn với Ban huấn luyện, Tú “khỉ” cùng hai đàn em Quân “lực”, Kiên “mán” rời đội tuyển, để lại án phạt có thể coi là “chuyên nghiệp nhất cho những người không chuyên”.

Bây giờ thì Tú “khỉ” với cái đầu gối kêu lộc khộc đã không còn làm mưa làm gió trên sân cỏ nhân tạo nữa. Anh bảo chân anh chỉ hợp sân đất thôi, nó lỗi thời rồi, cỏ nhân tạo phải dành cho các em, các cháu. Và anh quay sang huấn luyện. Đội bóng Top Group dưới tay Tú “khỉ” gần 3 năm qua đã vụt lớn lên thành một cái tên đáng nể trong làng phủi hiện đại.

tra dilmah, bong da phui tra dilmah, tra dilmah tu khi

Trà Dilmah vô địch giải Futsal Hà Nội 2006. Ảnh: Tuấn Tú

Thủ môn Kiên “mán” (người cháu trong gia đình có truyền thống giữ "đền" của Trần Văn Khánh, Trần Tiến Anh) cũng theo chân Tú “khỉ” làm trợ lý cho bầu Hồng, gây dựng thế hệ F4, F5 của Trà Dilmah. Trà chưa bao giờ thiếu gôn hay, từ thời anh em Nam “chân vịt” – Linh “thỏ”, tiếp đến là anh em Kiên “mán” – Đức “tỉn”, thỉnh thoảng có sự góp mặt của Kiên “phú” – người giữ thành cho HN T&T hồi còn đá hạng Nhì...

Bầu Hồng đã có thời hăm hở với chiến lược tấn công vào Futsal, ông bỏ ra rất nhiều tiền đưa quân Trà sang Thái tập, thuê cả thầy Thái về Hà Nội “luyện công”. Nhưng khi bầu nhiệt huyết cảm thấy không được đặt đúng chỗ và được coi trọng đúng tầm, ông lặng lẽ rút lui, sau khi cống hiến cho tuyển nhiều nhân tài như Quân “lực”, Giang “dân”, Tuấn Anh “bà chị”...   Mục tiêu của bầu Hồng, nay rất giản dị, chơi bóng để ra mồ hôi và… uống bia. Ông vẫn cầm một đội bóng trẻ, cũng hay, cũng nhiệt, cũng mang phong cách truyền thống của Trà, nhưng hồn cốt, tinh hoa của Trà “thứ thiệt” thì dường như đã vĩnh viễn nằm lại ở ngôi nhà huyền thoại, ngôi nhà chỉ dành để tôn vinh thế hệ 7x, 8x ngày nào.

Xem thêm